Tôi bắt gặp mẹ chồng lén lút bán nhẫn cưới ở tiệm vàng, nghe lý do xong tôi ôm mẹ khóc nức nở

Tôi bắt gặp mẹ chồng lén lút bán nhẫn cưới ở tiệm vàng, nghe lý do xong tôi ôm mẹ khóc nức nở

Tôi giật lại số tiền mẹ chồng vừa bán nhẫn, tức giận to tiếng giữa cửa hàng. Nhưng chỉ 5 phút sau, tôi quỳ xuống ôm mẹ òa khóc…

Mẹ chồng tôi năm nay 62 tuổi, bà từng là đay nghiến nên sống khá nguyên tắc. Nhà cửa lúc nào cũng phải gọn ghẽ, áo quần mỗi ngày đều được giặt sạch sẽ không bao giờ để tới ngày hôm sau, cơm cháo đúng 12h trưa và 6h tối, không lệch tí nào.

Cuối tuần bà đi chùa tụng kinh, 7h sáng hàng ngày đi chợ. 10h tối bà ngủ, dù đi đâu cũng theo lịch y hệt ở nhà.

thoạt tiên nghe chồng kể lề thói sinh hoạt của mẹ tôi cũng hốt, nghĩ cảnh 6h sáng phải dậy thu dọn trước mẹ mà tôi sợ toát mồ hôi.

Nhưng không ngờ ngay hôm đầu về làm dâu, tôi ngủ quên 9h mới dậy mà mẹ không hề mắng, còn mua sẵn bữa sáng để trong bếp dặn giúp việc nhắc tôi ăn. Thi thoảng mẹ mệt thì bảo cả nhà đi ăn hàng, toàn chỗ ngon khiến tôi thích mê.

Dần dần tôi hiểu thêm về tính tình của mẹ, thấy mẹ là người dưng lạnh trong ấm, một người phụ nữ nhẵn vô cùng. Mẹ giữ nguyên những nếp truyền thống của con gái Hà Nội, nhưng mẹ không hề áp đặt bắt tôi phải theo.

Việc nhà có osin lo, cỗ bàn mẹ thuê dịch vụ trọn gói, lễ Tết mẹ rủ tôi món nào làm được thì chủ động giúp, còn không thì mẹ đặt hàng trên phố cổ mang về.

Nói chung là tôi thấy sướng. Mẹ chồng rất ít nói, nhưng bà đã mở lời là không thừa chữ nào. Thi thoảng vợ chồng tôi cãi nhau, mẹ kệ cho gây lộn chán chê xong mới rủ tôi đi bộ thể dục, tâm sự đôi ba câu khiến tôi đổ vỡ được nhiều điều.

Bà không phải đại gia phong lưu nhưng rất liền cho con dâu tiền tiêu vặt, lúc vài trăm lúc 1-2 triệu. Chồng tôi gửi bà 5 triệu sinh hoạt phí mỗi tháng, còn lương tôi bao lăm thì cứ tiêu thoải mái chả ai hỏi gì.

Mẹ chồng luôn chu đáo lo toan cho cả gia đình, nhưng nghe đâu không ai quan hoài ngược lại mẹ. Tôi cũng coi sự coi sóc của bà là mặc định nên luôn nhõng nhẽo như con gái. Đến bữa nay thì tôi đã phải khóc xin lỗi bà trước mặt bao người lạ, nhận ra mình đã vô tâm ích kỷ đến mức nào.

Chuyện là trưa nay tôi đi với đồng nghiệp tìm mua quà sinh nhật cho sếp, cả phòng bàn nhau tặng sếp cái tượng phong thủy nho nhỏ bằng vàng. Thế là tôi phi ra tiệm vàng nức danh to tướng trên phố để lựa quà.

quành một lúc thì chúng tôi chọn được một con tỳ hưu khá xinh, giá tầm hơn 10 triệu. Đang ngồi chờ lấy hóa đơn thanh toán thì tôi bỗng nhìn thấy dáng người quen quen, dường như chính là mẹ chồng đứng ở quầy trang sức.

– Ơ mẹ ơi, mẹ đến đây làm gì thế ạ?

– Ủa con, mẹ tưởng con đang ở chỗ làm…

Thấy tôi xuất hiện từ đằng sau, mẹ chồng giật thột giấu cái gì đó vào tay áo. Tôi nhanh nhẹn liếc tờ giấy trên mặt bàn, bên cạnh đó nghe đâu là chiếc nhẫn cưới quen quen?!?

– Mẹ, đây là nhẫn cưới của chồng con mà? Sao mẹ lại đem bán đi? Mẹ thiếu tiền gì sao không nói với chúng con, mẹ lén đem bán đồ của anh K. à?

– Con tĩnh tâm nghe mẹ nói đã, không phải mẹ lén lấy nhẫn cưới của bọn con đâu…

– Con không muốn nghe, cái gì mẹ bán được chứ nhẫn cưới của tụi con sao mẹ nỡ làm thế?!? Nhà mình thiếu thốn đến mức đó sao!

Nghe tôi quát to mà cả tiệm vàng quay ra nhìn, bao khách khứa nhân viên đổ dồn chú ý vào mẹ con tôi. Mẹ chồng xấu hổ quá kéo khẩu trang lên che kín mặt, kéo tôi ra góc ghế sofa ngồi. Tôi giật lại số tiền bà vừa nhận từ viên chức, trả cho người ta rồi lấy chiếc nhẫn cưới bỏ vào túi xách. Mẹ chồng nhìn vẻ mệt mỏi, giọng run run nói với tôi.

– Mẹ xin con đừng giận, lỗi do mẹ, mẹ tự tiện nói với K. vay thêm tiền để đi chữa bệnh. Mẹ đi khám hôm qua người ta nói mẹ có cái u cần phải Chinh Garden mổ gấp, mẹ không muốn cả nhà lo nên mới giấu con giấu bố, bán ít vàng đi gom tiền vào.

Mẹ còn tiền tùng tiệm nhưng chưa đến hạn rút, mẹ để lại hết cho các con nên bí quá K. mới phải đưa nhẫn cho mẹ bán. Mẹ xin lỗi con…

Nghe mẹ giảng giải xong tôi bỗng choáng váng, hóa ra tôi đã hiểu lầm mẹ rồi! Mẹ bệnh mà tôi không hề chú ý, mẹ phải một mình chịu đựng rồi tự nghĩ cách xoay tiền viện phí đi mổ. Tôi ngã quỵ xuống ghế, ôm mẹ khóc òa lên.

Đồng nghiệp tôi lo quá nên chạy tới an ủi, tôi chẳng biết nói gì chỉ xin lỗi mẹ liên tục…

post written by:

Gardening

Related Posts

0 Comments: