Trở về sau 2 tháng chữa bệnh, chồng cùng người đàn bà lạ quăng xấp giấy khiến tôi mất trắng tài sản

Trở về sau 2 tháng chữa bệnh, chồng cùng người đàn bà lạ quăng xấp giấy khiến tôi mất trắng tài sản

Chữ ký trên những giấy tờ nhà đất đều là chính tay tôi đặt bút, không ngờ tôi lại bị lừa một vố đau bởi chính người từng đầu gối tay ấp!

3 năm 2 tháng. Đó là quãng thời gian tôi và chồng ở bên nhau. Chúng tôi từng rất hạnh phúc, trải qua bao khó khăn vất vả để xây dựng mọi thứ từ tay trắng. Khi anh ngỏ lời cầu hôn, tôi chỉ là một đứa nhân viên quèn lương 6 triệu vật lộn một mình ở thủ đô. Còn anh thì làm nhân viên siêu thị, lương 3 cọc 3 đồng, nhưng anh đối xử với tôi rất tốt nên tôi đồng ý xây tổ ấm với anh.

Ngày cưới nhau anh chỉ có đúng 20 triệu cho tôi để sắm sửa mọi thứ, thuê chiếc váy cưới cũ giá 2 triệu và mâm ăn hỏi chỉ có 5 tráp nhỏ tí teo. Bố mẹ chau mày khuyên tôi bỏ thằng nghèo xác xơ ấy đi, kiếm một tấm chồng tử tế học thức làm chỗ dựa, nhưng tôi bướng bỉnh không nghe lời nên bây giờ nhận quả báo cũng đáng.

Sau khi cưới, chồng tôi được một người bạn rủ rê góp vốn làm ăn chung, mở một cửa hàng bán thực phẩm sạch. Tôi liều mình cầm cố hết mọi thứ, bán hết vàng cưới đi gom vốn cho anh lập nghiệp.

Ngày ngày anh đèo tôi trên chiếc xe ghẻ đến chỗ làm, sau đó anh tất tả cùng bạn rong ruổi khắp nơi để tìm nguồn hàng, kí đối tác, sửa chữa mặt bằng. Bố mẹ anh nghèo nên chẳng cho được gì, còn bố mẹ tôi thì không ưng con rể nên quay lưng hết, chỉ có 2 đứa tôi cắn răng gồng gánh với nhau.

1 năm sau cửa hàng của chồng tôi mở thêm được 3 chi nhánh nữa, thu nhập mỗi tháng tốt vô cùng nên chồng bảo tôi nghỉ việc về làm trưởng phòng kế toán cho anh luôn. Gom góp thêm 1 năm nữa, chúng tôi liều mua mảnh đất nhỏ vùng ngoại ô, không ngờ mấy tháng sau nó lên giá vùn vụt, bán đi xong dư được tiền tỷ, 2 vợ chồng liền ôm tiền mua ngay căn nhà 3 tầng cũ rồi sửa lại.

Ngày cầm hợp đồng mua bán món tài sản lớn đầu tiên trong tay, tôi ôm chồng khóc nức nở. Bao mồ hôi nước mắt cũng được đáp đền xứng đáng, anh còn nói sổ đỏ sẽ đứng tên cả 2 vợ chồng khiến tôi càng mừng hơn.

Xong xuôi chuyện sự nghiệp thì vợ chồng tôi tính đến việc đẻ con, nhưng số trời chẳng cho ai tất cả, đi khám thì đùng cái tôi nghe tin mình bị hiếm muộn! Trời đất như sụp đổ, dù cả bác sĩ lẫn gia đình đều an ủi tôi rằng có khả năng chữa được nhưng tôi vẫn cảm thấy vô cùng bi quan.

Đêm nào tôi cũng khóc, còn chồng thì bắt đầu chán nản, suốt ngày nhậu nhẹt rượu bia và không về nhà trước 2h sáng.

Mất mấy tháng tôi mới vực lại được tinh thần, gom góp tiền đi chữa bệnh. Nghe ở đâu mách có thầy giỏi thuốc hay là tôi tìm đến, bố mẹ cũng đi cùng để động viên. Riêng chồng tôi thì vẫn nhắn tin gọi điện hỏi thăm đều đặn, nhưng tôi cảm giác anh đã thay đổi so với trước đây.

Nhiều hôm anh vắng nhà chẳng nói năng gì cả, tôi xách vali về rồi lại đi, căn nhà hạnh phúc giờ chỉ còn bóng tối lạnh lẽo, chẳng có chút hơi ấm người ở trong.

Đợt vừa rồi tôi vào tận trong Nam để chữa, vì nghe người ta mách có bà thầy lang mát tay. Đi 2 tháng mới về, tôi nhận được món quà là cú sốc chồng dành cho mình ngay khi đặt chân tới cửa.

Anh ngồi cười nói trong bếp với một người đàn bà lạ, tôi hỏi ai thì cô ta ôm chặt lấy chồng tôi rồi nói:

– Anh ấy là chồng sắp cưới của tôi!

Chồng quẳng ra trước mặt tôi xấp giấy, kêu tôi chuẩn bị ký đơn ly hôn và dọn dẹp hết đồ đạc ra ngoài trong vòng 1 tuần. Tôi kinh ngạc vì căn nhà này vốn là tài sản đứng tên cả 2 vợ chồng, tại sao anh ta có thể dễ dàng đuổi tôi đi như thế được? Chồng nhếch mép cười, rút một tờ A4 trong xấp giấy tờ nhà đất ấy ra.

Tôi sốc đến mờ cả mắt khi phát hiện ra mình đã ký vào tờ giấy khước từ tài sản từ bao giờ, đúng chữ ký của tôi chứ chẳng phải giả mạo! Nhìn gã chồng đốn mạt khoanh tay rung đùi cười với tình nhân bên cạnh, tôi xé luôn tờ giấy làm nghìn mảnh nhưng có nghĩa gì đâu vì nó chỉ là bản photo!

Tôi hỏi hắn lừa mình từ lúc nào, hắn cũng chẳng thèm giấu diếm:

– Lúc làm giấy tờ mua bán nhà, tôi có đưa một xấp hồ sơ cho cô, cô chả đọc chữ nào mà cứ kí, trong số đó tôi kẹp sẵn tờ xác nhận khước từ cái nhà này rồi. Lỗi tại cô thôi, chứ tôi có ép cô làm vậy đâu!

Khốn nạn thật sự, tôi không nghĩ là người mình chọn làm chồng lại thâm độc hơn dạ sói như thế. Còn gì cay đắng hơn cơ chứ…

Previous Post
Next Post

post written by:

Gardening

0 Comments: