Nhà chỉ có hai vợ chồng và một đứa con, nhưng mỗi tháng Hoa tiêu hết gần 30 triệu đồng.
“Chị xem lại việc chi tiêu sinh hoạt trong gia đình đi. Tôi thấy Thắng nói mỗi tháng chị chi hết gần 30 triệu, làm gì mà tiêu lắm thế?
Chị đã không đi làm, một mình thằng Thắng nai lưng nuôi cả nhà thì chị cũng phải biết tiết kiệm, khéo vun vén chứ. Hay lại đem tiền dấm dúi đi đâu, quỹ đen quỹ đỏ?”, bà Thúy – mẹ chồng Hoa mắng sa sả vào mặt con dâu.
Vợ chồng Hoa ở riêng, nhưng nhà cho chuyện lớn chuyện bé gì thì Thắng – chồng cô đều đem kể cho mẹ nghe. Không rõ hôm trước Thắng nói gì với mẹ mà để hôm nay bà Thúy sang chì chiết Hoa.
Quá chán nản và mệt mỏi vì đây không phải lần đầu xảy ra chuyện tương tự nên lần này Hoa chẳng buồn phân trần, giải thích cho mẹ chồng nữa. Cô bảo: “Con mua bán gì, chi cho ai đều ghi hết trong sổ. Mẹ có muốn xem thì con lấy cho mẹ xem. Mẹ đừng nghĩ con dấm dúi cho tiền ai hay làm quỹ đen, đừng gieo tiếng xấu cho con”.
– “Ừ chị mang sổ ra đây tôi xem chị tiêu pha cái kiểu gì mà hết nhẵn cả lương của con trai tôi đem về”.
Lật từng trang với những dòng chữ ghi chép chi tiết từng ngày, bà Thúy sượng trân, lúng túng vì không biết nói gì. Bởi trong cuốn sổ ghi rõ, tháng có 30 ngày thì đến chục ngày Thắng dẫn hội bạn về nhà nhậu nhẹt. Tiền mua đồ ăn, bia rượu tùy hôm cũng hết 500 – 1 triệu đồng/bữa. Đấy là còn chưa kể những bữa anh đi ăn ngoài nhà hàng.
Tiền ăn uống, điện nước của 2 vợ chồng hết 7 triệu, tiền học phí và các khoản ăn uống, sữa, sách vở, quần áo của con gái cũng hết 6 triệu. Cộng thêm các khoản phát sinh, đám hiếu, đám hỷ, sinh nhật,… về quê về quán, biếu nội, biếu ngoại, tháng nào cũng hết bay gần 30 triệu.
Bản thân Hoa từ ngày nghỉ sinh con đến giờ, vì sức khỏe yếu nên chưa thể đi làm lại. Biết thân biết phận, cô cũng không dám tiêu nhiều cho bản thân.
Thấy khoản tốn kém và lãng phí nhất lại là của con trai mình, bà Thúy ngượng ngùng, ngúng nguẩy ném quyển sổ xuống bàn, chữa cháy: “Đàn ông thì cũng phải bạn bè xã giao là chuyện bình thường. Vợ chồng bảo nhau mà ăn mà tiêu, phải có dư để phòng lúc nọ lúc kia. Để tôi bảo cả anh Thắng”.
Nói rồi bà xách xe đi về, bỏ lại Hoa trong sự ngán ngẩm, chán chường.
0 Comments: