Bức tâm thư dưới đây của một người chồng gửi vợ chạm đến ẩn ức của nhiều phụ nữ, và khiến nhiều đức phu quân phải nhìn lại mình.
Vợ đòi ly hôn. Đó là những chuỗi ngày quá găng tay và nặng nề.
Một buổi tối thứ Sáu không giống mọi ngày. Khi các con đã ngủ, em sang phòng làm việc của anh và nói rằng em cần trò chuyện với anh, một cách trang nghiêm và thẳng thắn. Anh đã linh giác có điều gì đó không ổn khi nhìn vào mắt em.
Em muốn biết kế hoạch công việc của anh trong những năm tới. Em hỏi anh liệu chúng ta có thể vượt qua khó khăn này hay không? Phương án đề phòng của anh trong trường hợp xấu nhất là gì? Em chẳng thể cứ phải tỏ ra lạnh lùng và giữ thái độ bình tĩnh mãi được. Em cần biết để có kế hoạch cho cuộc thế mình.
Em mỏi mệt quá rồi khi ngày ngày phải nhìn anh trong bộ dạng đó. Chúng ta thậm chí chẳng thể nói với nhau những lời nhẹ nhõm. Anh cố tình gạt đi mỗi khi em muốn trò chuyện. Em trọng anh nhưng có lẽ đã quá đủ rồi. Em cần những lời san sớt chính trực của anh về công việc, dự kiến, nghĩ suy của anh về em và kế hoạch cho ngày mai của các con. Em muốn biết chí ít là trong 5 năm tới.
Anh hỏi em vì sao? Em trả lời rằng để nếu có thể, em sẽ buông tay anh trước khi mối quan hệ của chúng ta trở nên găng tay hơn nữa. Hoặc sẽ có những điều chỉnh để con đường mà anh vạch ra, em và con có thể cùng bước đi. Tuy nhiên, nếu con đường đó quá trái chiều, em không thể làm gì hơn ngoài việc tự tạo cho mình một thời cơ.
Anh hỏi em, em đã sợ rồi sao? Em trả lời rằng: “Em rất sợ”. Em bảo, suốt 4 năm qua, anh chưa từng đặt mình vào vị trí của em để hiểu và thông cảm cho em. Em là đàn bà, đã lấy chồng và sinh 2 con.
Nếu không thể có cho mình một công việc tốt, với một mức thu nhập khá, em gần như thường có khả năng tồn tại trong từng lớp này nếu bị anh “đá” ra đường. Em sẽ mất quờ: Thanh xuân, gia đình, con cái. Chẳng còn lại gì ngoài nỗi cô đơn và hiềm nghi về cuộc sống đầy rối ren này. Em không giống anh, em đơn chiếc ngay cả trước khi chúng ta lập gia đình. Nỗi sợ hãi đó trong em là quá lớn.
Anh im lặng. Thực sự, anh đã không biết phải nói gì vào lúc đó. Đó là lần trước hết anh hiểu được cảm giác của em. Nỗi sợ của em, anh chưa từng nghĩ tới, chưa từng hiểu nên chẳng thể thông cảm. Anh chỉ nghĩ rằng, bản thân mình phải cầm trong công việc để mang tới cho em và con một cuộc sống đủ đầy, giàu sang về vật chất. Em hoàn toàn xứng đáng được sống thế cục tốt đẹp hơn bởi anh biết, em đã quá khổ rồi! Anh không biết rằng, những nghĩ suy của mình quá đơn giản. Em là người đa sầu đa cảm và mang nặng quá nhiều nỗi toan lo. Anh đã quá ích kỷ.
Ngàn lần xin lỗi em!
ắt những gì em cần chỉ là một bờ vai, cùng em chia sẻ bớt những gánh nặng gia đình trong việc trông nom, nuôi dạy con cái. Em cần có thời kì dành cho công việc. Em cũng có ước mong, hoài bão. Em cần phát triển sự nghiệp. Và chẳng thể làm điều đó nếu không có sự ủng hộ, viện trợ của anh.
Anh đưa ra phương án thuê giúp việc, em gạt đi với lý do rằng, con chúng ta sinh ra, em và anh phải tự tay nuôi nấng chúng cho tới chí ít là 3 tuổi. Em không muốn những ngày tháng đầu đời của con mờ nhạt bóng hình của bác mẹ.
Em chẳng thể bỏ mặc con nhưng cũng không đủ sức khỏe để ngày thì coi sóc con, đêm thức trắng viết bài. Càng chẳng thể ngày ngày nhìn anh với tâm trạng bực dọc. Anh hằn học với em mỗi khi nhìn thấy em ngồi trước màn hình laptop. Anh chỉ muốn em chuyên tâm cho việc gia đình, còn kiếm tiền cứ để anh lo.
Nhưng, có vẻ như anh đã sai rồi. Anh biết, em là người năng động và ưa thích chuyển dịch. Em từng nói rằng, mình là con ngựa hoang rất khó thuần hóa. Nhưng, suốt những năm qua, em lại tự nguyện tạm dừng công việc để dành thời kì chăm lo cho các con.
Anh không nghĩ, việc chăm con lại khiến cho em trở nên căng thẳng đến thế. Anh cứ nghĩ, người mỏi mệt, khổ sở nhất đáng nhẽ phải là anh mới đúng. Anh tự cho mình quyền được ra lệnh cho em, nổi khùng lên khi nghe tiếng con khóc, trách mắng em mỗi khi em quên cho con uống thuốc hay chỉ đơn giản là Chinh Garden một nốt muỗi đốt trên má…
Anh xin lỗi. Anh đã không biết rằng em quá đơn chiếc. Để cho người phụ nữ của mình cảm thấy đơn chiếc là thất bại lớn nhất của thằng đàn ông. Anh đã thất bại khi không chỉ khiến em buồn mà còn chưa làm tròn bổn phận của một người cha. thời gian anh dành cho con là quá ít.
Anh đã hỏi em muốn thế nào bằng một thái độ cảm thấy phiền phức. Nhưng câu giải đáp của em khiến anh quá bất thần. Em nói rằng, chỉ cần khi bước về đến nhà, anh hãy tươi cười lên, đừng hằm hằm nét mặt như thể trên đời này chỉ có mình anh đang mỏi mệt vậy.
Chỉ cần, khi em quá kiệt lực, anh thay em trông con để em lấy lại sức lực và tinh thần. Chỉ cần một tẹo yêu thôi. Anh có thương em không?
Em đã khóc. Anh biết mình sai quá nhiều rồi. Chỉ vậy thôi mà suốt từng ấy năm qua, anh đã không làm được. Anh luôn để những áp lực của công việc biến mình thành một người chồng, người cha tồi.
Anh xin lỗi!
Anh vẫn luôn yêu em, rất yêu em, càng ngày càng yêu em nhiều hơn. Nhưng, anh đã sai trong cách làm và để bị cảm xúc tiêu cực điều khiển. Anh biết, cho dù sự nghiệp của anh có sụp đổ, em vẫn sẽ luôn ở cạnh anh. Suốt những năm qua đều vậy và ngày nay vẫn vậy. Chỉ là, anh cần phải đổi thay đúng không em?
Cho anh một nhịp để anh có thể làm tốt hơn cũng là để cho cả 4 người chúng ta có một gia đình trót. Trước ngày cưới, anh đã nói với em rằng “một lúc nào đó khi 1 trong 2 ta muốn chấm dứt, hãy nhìn lại điểm bắt đầu”. Còn em cũng đã từng nói với anh rằng: “Em đã từng phải sống những ngày tháng thơ cơ cực khi không có cha, lẽ nào, em nỡ để các con phải chịu chung nỗi đau ấy” đúng không?
Ký tên: Chồng của em!
0 Comments: