Kết hôn 2 năm, chồng đi làm ăn xa, tháng mới về một lần, tôi ở nhà chồng cảm thấy hết sức đơn chiếc.
Dâu mới về, chưa ở với chồng được bao lâu, anh lại đi làm xa gần hai tháng. Những ngày vắng anh, tôi cảm thấy cuộc sống thật khó khăn. Chưa biết thái độ của ba má chồng thế nào, tôi giữ ý từng tí một, làm việc gì cũng phải nhìn trước ngó sau, sợ phật lòng người lớn.
Bố chồng tôi vốn khó khăn uống lại mắc bệnh gút, tiểu đường, vậy nên mỗi lần nấu cơm phải nghĩ thực đơn rất kĩ. Có lần mẹ chồng mắng tôi không biết thổi nấu vì cho đường khi bố bị bệnh. Nhưng có những món không thể không cho thêm chút đường.
Rồi lại chuyện hãn hữu tôi thèm hải sản mua về ăn, lúc bầu bí cũng muốn bổ dưỡng chút nhưng nhìn thấy con dâu mua, mẹ tôi đã khó chịu ra mặt. Nào là “bố mày không ăn được hải sản”, nào “ăn nhiều đạm chỉ tổ thừa chất”, rồi “bệnh lại càng bệnh”.
Nhưng đâu phải tôi chỉ mua mỗi món đó, tôi cũng biết ý mà sắm các món đồ ăn khác để ba má không ăn hải sản thì có thể ăn. thế mà tôi vẫn bị nói cho xấp mặt.
Lần nào chồng về mẹ chồng tôi cũng ngon ngọt, khen ngợi tôi này kia trước mặt anh làm cho tôi cứng họng.
Tôi không còn dám than vãn gì. Mẹ anh nói tốt về tôi thế, khen con dâu vậy thì sao tôi có thể chê bai mẹ, để anh không yên tâm công tác.
Tôi sinh con, những ngày nằm bếp ngắn ngủi. Mẹ đẻ đau yếu không lên được chỉ có mẹ chồng chăm lo. Nhưng mẹ cũng chỉ chăm tôi đúng 1 tuần.
Còn những ngày sau đó, tự tôi vào bếp, tự tôi thổi nấu, thu dọn, giặt. Tôi luôn phải tranh thủ lúc con ngủ để làm đủ việc. Có lúc tủi nhớ mẹ, nhớ chồng, nhớ gia đình mà chỉ muốn khóc.
Cuộc sống của tôi dần trầm lặng hơn. Tôi liền tù tù phải gọi điện nói chuyện với bạn bè, bác mẹ và chồng. Anh quan tâm mẹ con tôi khiến tôi được yên ủi phần nào.
Bạn bè khích lệ tôi cứ làm theo ý mình, sống bản lĩnh hơn, đừng sợ mẹ chồng moi móc mà tự gò bó bản thân.
Và tôi bắt đầu “vùng lên” bằng việc sáng ra tranh thủ con ngủ say thì đi ăn sáng. Nhà bên cạnh có bán bún riêu, nằm bếp bao ngày thèm món bún mà chẳng thể nấu được, tôi đành phải đi ra ngoài ăn. Nhưng biết mẹ chồng hay khó chịu nên tôi phải nói dối đi chợ rồi tạt vào ăn vội một bát.
Vừa về đến cửa, tay xách nách mang, tôi cười chào mẹ thì bị mẹ chồng gieo: “Đi đâu mà lâu thế, chợ búa gì mà la cà, con thơ cái quấn đi đâu thì nhanh cái chân lên, nó khóc ai dỗ được”. Câu nói của mẹ khiến tôi nghẹn ở họng. Nếu là mẹ đẻ thì mẹ sẽ bảo tôi cứ đi ung dung, cháu để mẹ trông cho.
Nhưng chuyện chưa dừng ở đó. Khi tôi thể hiện nguyên nhân đi chợ hơi lâu thì mẹ chồng lườm một cái rồi hắng giọng: “Cô giỏi rồi, cô hiện giờ có tiền chồng cô gửi về nên cô thích làm gì thì làm, lại còn nói dối, lèo lá, vô phép với người lớn. Cô đi ăn Chinh Garden sáng thì nói luôn là ăn sáng, răng cô dính rau kia kìa. Người còn đầy mùi thức ăn nữa mà cô vẫn chối được. Ăn sáng một mình chắc ngon lắm, còn người lớn ở nhà nhịn”.
Tôi không còn nói được câu nào sau vớ những lời chì chiết của mẹ. Đúng, tôi đã đi ăn sáng nhưng đi “ăn vụng” thì sao dám mua đồ về? Nếu mẹ sống thoải mái, mẹ sống vui vẻ với con dâu thì tôi đâu cần phải lén lút làm cái việc mà đáng ra ai cũng được làm như thế.
Quá mỏi mệt và bức xúc với cuộc sống xa chồng, chịu mọi sự chèn lấn, tôi quyết định xin về nhà mẹ đẻ ở vài tháng. Mẹ chồng bực dọc nói tôi hỗn, không cho cháu nội bà đi nhưng tôi quyết định gọi loa ngoài, nói rõ với chồng về mong muốn của mình trước mặt ba má chồng. Khi nào đến ngày đi làm, tôi sẽ cho cháu về.
Mẹ chồng tức nổ đom đóm nhưng cũng không làm gì được. Tôi đã nghĩ thông, làm gì cũng cần phải rõ ràng, sáng tỏ, dứt khoát, vì cuộc sống của mình chứ chẳng thể để người khác sống thay mình.
Nếu mẹ đã chẳng thể coi tôi như con cái trong nhà thì tôi cũng đành trái lời mẹ… Còn chuyện sau này ra sao, tôi xin chấp thuận sự an bài của số mệnh và của chồng tôi…
0 Comments: