Minh từng nghe câu: Đừng để mất đi rồi mới thấy tiếc. Lúc ấy, anh đã tự nhủ trong lòng rằng cả đời này anh cố định sẽ không đánh mất thứ gì một khi đã có nên sẽ không bao giờ có chuyện nuối tiếc. Ấy vậy mà đến cuối cùng, anh đã đánh mất điều quý giá nhất trong cuộc đời mình, đó là…
– Cô kiếm ra bao nhiêu tiền mà có quyền lên tiếng ở trong cái nhà này?
Minh đưa ánh nhìn thách thức về phía vợ, buông giọng điệu mỉa mai, đầy chế giễu.
Mai khựng lại nhìn chồng. Cô không nghĩ là có ngày cô lại nghe được những điều này từ phía đàn ông mà cô gọi là chồng.
Ngày trước, Mai làm văn thư cho một cơ quan quốc gia. Tuy lương không cao nhưng công việc nhẹ nhõm ổn định, hạp với khả năng của cô. Còn Minh là trưởng phòng kinh doanh của một công ty tư nhân, có vốn đầu tư nước ngoài nên thu nhập hàng tháng của anh khá cao.
thời kì đầu sau đám cưới, cuộc sống của hai vợ chồng diễn ra rất vui vẻ, hòa thuận.
Sáng sáng hai vợ chồng chở nhau đi làm, chiều về lại quấn quít bên nhau cùng chuẩn bị bữa tối. Khi Mai có bầu rồi sanh con, Minh đề nghị vợ nghỉ việc, chỉ ở nhà chăm con và nội trợ thôi.
Anh đưa ra lí lẽ: “Nhà chỉ có hai vợ chồng, ông bà nội ngoại ở xa, con thì còn nhỏ chả lẽ lại đem đi gửi. Mà em đi làm cả tháng thì lương cũng có được bao nhiêu đâu, còn không đủ tiền thuê giúp việc nữa. Em nghỉ việc đi, anh đủ sức nuôi cả nhà.”
Nghe chồng nói cũng hợp lí nên Mai xin nghỉ việc hẳn. Hằng ngày chỉ ở nhà đun nấu, quét dọn, giặt gịa, chăm con, đợi chồng đi làm về.
Nghỉ việc 3 năm, thấy con cũng đã lớn, lại thêm ở nhà lâu thấy mình chậm chạp, lạc hậu hẳn đi nên Mai nói với chồng rằng sẽ đi làm lại. Mới nghe đến thế, không đợi vợ biểu thị thêm, Minh đã gạt phăng đi:
“Anh đã nói nghỉ là nghỉ. Em đi làm được bao lăm đâu mà cứ đòi đi?”.
Thấy chồng gay gắt quá nên Mai cũng thôi, không đề cập đến việc đi làm nữa.
Hằng tháng, Minh vẫn đều đặn đưa tiền cho vợ hàng tháng, nhưng giá cả leo thang, nhiều khoản phải tiêu, mỗi lần ngỏ ý muốn hỏi thêm tiền tiêu, anh lại nhăn mặt: “Em ăn xài vừa phải thôi, cái gì hợp lí thì tiêu, tính em hay ôm đồm nhà ngoại, anh không phải là cái mỏ, cái gì cũng có giới hạn của nó thôi chứ”.
Nói rồi Minh đề nghị vợ phải ghi quờ quạng tiền bạc ăn xài vào một quyển sổ để cuối tháng anh coi xét, bởi anh nghi ngờ vợ không biết cân đối tiêu trong gia đình, hay bớt xén cho nhà ngoại.
Dần dà, chuyện gì Minh cũng không thèm kể hay thảo luận với vợ, mà cứ tự mình quyết định mọi thứ. Vợ hỏi thì anh cao giọng:
“Em suốt ngày lẩn quất bếp núc thì biết cái gì?”
Hôm khác, thấy vợ than mệt. Minh bĩu môi:
– “Anh đi làm, bận trăm công Chinh Garden nghìn việc còn chả than mệt thì thôi, em ở nhà suốt ngày thì mệt cái nỗi gì?”
đôi khi, đi gặp mặt bạn bè, thấy những cô bạn cùng tuổi ăn mặc sành điệu, ngồi bàn chuyện công việc thế này, kinh doanh thế kia. Mai chợt động lòng nhìn lại mình. Ở nhà lâu ngày nên Mai cũng ít sắm sanh áo quần mới, ít cập nhật thông báo ngoài xã hội. hốt nhiên cô thấy lạc điệu, ở ngoài cuộc chuyện trò của bạn bè của bạn bè.
Mua bộ váy mới, Mai hồi hộp mặc thử rồi đem khoe với chồng, đáp lại sự đợi mong của vợ. Minh thở dài “Ôi dào, em suốt ngày ở nhà, có đi đến đâu đâu mà váy với chả áo.” Nói xong anh lại dán mắt vào máy tính, chẳng để ý rằng mắt vợ anh đang hoe đỏ sau câu nói vô tâm của chồng.
Lâu lâu, bố mẹ Mai lên thăm vợ chồng con gái. Lúc cha mẹ về Mai cũng chỉ dám lén lút biếu ba má vài trăm đi đường uống nước. Càng mai sau càng thấy tủi vì sự xem thường của chồng và khổ sở vì cái sự “ăn bám” của mình.
Cho đến một ngày, Mai không còn chịu đựng nổi sự tù đọng, ngột ngạt trong chính ngôi nhà của mình. Cô đưa đơn ly hôn. Nhìn thấy tờ đơn ly hôn trên tay vợ. Minh trợn tròn mắt. Anh không nghĩ là Mai dám chủ động đòi li hôn. Anh trách vợ sướng mà không biết hưởng. Anh điềm nhiên đặt bút kí vào tờ đơn với một thái độ trịch thượng và bề trên, không chút do dự.
Sau khi có quyết định ly hôn của tòa, Mai ôm con về nhà ngoại. Để chứng minh cho Mai thấy, không có Mai thì mình vẫn sống tốt, Minh ngay tức thì dẫn cô người tình về nhà ở. Cô người thương bé bỏng ấy trẻ hơn Mai, ăn mặc sành điệu hơn Mai, lại biết làm Minh vui nữa.
Minh thấy hỉ hả với sự chọn lựa của mình lắm. Nhưng ở chung với nhau một tuần, Minh phát chán khi thấy cô người tình suốt ngày chỉ lo chưng diện, làm đẹp. Cơm không thèm nấu, quần áo chỉ việc bỏ vào máy giặt mà cô ta cũng không buồn đụng đến.
Nhà cửa thì lúc sáng Minh đi làm như thế nào thì lúc về cũng y như vậy. Đã đi làm về mệt lại còn thấy nhà cửa bề bộn, giá ngắt. Minh cảm thấy ngán ngẩm đến tận cổ.
Anh gắt gỏng: “Tại sao em ở nhà cả ngày mà để nhà cửa bộn bề như vậy hả?”.
Cô ý trung nhân cong cớn, bĩu môi: “Việc nhà anh thì anh đi mà làm, tưởng thanh nhàn lắm đấy hả. Làm việc nhà sẽ làm hư da tay tôi, làm hỏng móng tay của tôi, vừa bẩn lại vừa mệt. Anh có giỏi thì tự đi mà làm, cái ngữ đàn ông chỉ giỏi to mồm sai khiến, quát người khác như anh thì bị vợ bỏ là phải”.
Nói xong, cô ta quầy quậy xách túi bỏ đi. Minh giận dữ nhìn theo cô tình nhân. Còn lại một mình trong căn nhà lạnh lẽo, anh nhớ lại những lúc còn có Mai bên cạnh, Minh cứ đi làm về là thấy nhà cửa đã gọn gàng, sạch bong, cơm nước sẵn sàng, quần áo là ủi tiêm tất.
Trước đây, Minh nghĩ việc nhà nhẹ nhõm lắm, làm loáng cái là xong. Giờ phải tự mình làm mọi thứ, Minh mới ăn thua nỗi vất vả của vợ mình trước đây. Cứ tưởng ra ngoài đi làm, công việc sử dụng đầu óc mới khó nhọc, mới nhọc, còn nội trợ chỉ là những việc dùng đến thủ túc, đơn giản có gì khó đâu. Anh đã sai lầm, hoàn toàn sai trái với suy nghĩ hời hợt, ngu ngốc này!!!
Minh đã từng nghe câu: Đừng để mất đi rồi mới thấy tiếc. Lúc ấy, anh đã tự nhủ trong lòng rằng cả đời này anh nhất quyết sẽ không đánh mất thứ gì một khi đã có nên sẽ không bao giờ có chuyện tiếc nuối. Ấy vậy mà đến rốt cục, điều quý nhất trong thế cục – người vợ yêu thương đã bỏ anh mà đi. ắt là lỗi tại anh. Nhưng đến lúc anh nhận ra thì mọi chuyện đã quá muộn màng…
Mai ơi, xin em hãy trở về bên anh! Xin em….
0 Comments: