Năm 23 tuổi em bắt đầu yêu, mối ngọn ngành của em là chàng trai học cùng lớp. Chúng em gắn bó 4 năm, cùng sang trọng không sao nhiêu kỷ niệm vui buồn. Anh ấy nhân đức, yêu em thật sự.
Chúng em chung ước mơ, chung gu chỉ có điều không chung tình cảnh. Gia đình anh nghèo, mẹ anh mất sớm, bố thì đã tục hôn nên khi em dẫn anh về gia mắt, bố em cố định phản đối.
Ông bảo: “Tao cho mày ăn học tử tế tử tế là để kiếm 1 tấm chồng do vậy hồn. Mày lấy cái thằng nghèo kiết xác ấy cho mất công cha mẹ nuôi nấng bao năm à?”.
Mặc cho bố mẹ cấm cản, em vẫn quyết tâm yêu anh. Bố em hẹn gặp bạn trai nói chuyện, không tiếc lời mạt hạ: “Tôi chỉ gả con gái cho người có đủ tiêu chuẩn. Tốt nhất cháu nên tự tháo lui đi”.
Sau nhiều lần bị bố em ra lệnh như thế, rút cuộc anh ấy đã chủ động chia tay và chuyển vào miền nam công tác để 2 đứa không còn gặp nhau được nữa.
Vài tháng sau, bố làm mai cho con gái với Luân. Luân là con nhà giàu nhất nhì trong khu. Gia đình anh ta có xưởng in tư nhân. Sau cưới gia đình anh ta bắt con dâu nghỉ việc để ở nhà làm chung.
Ban đầu em không đồng ý nhưng mẹ chồng bảo: “Cô đã về làm dâu nhà này thì phải sống theo quy định của nhà này. Không có kiểu trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. lương hướng của cô đáng mấy đồng, còn không bằng giúp việc thì đi làm cho tốn thời gian à”.
Luân lại nghe lời mẹ, bà bảo gì cũng nghe. Anh ấy còn đe em: “Mẹ tôi chỉ có 1, vợ tôi bỏ người này cưới người kia, không thiếu”.
Không còn chọn lựa, em buộc phải nghỉ việc ở nhà làm theo ý mẹ con anh nhưng lương tháng em có được trả đâu, mẹ chồng em cầm hết. Bà bảo: “Đâu cũng là tiền tài nhà này. Đưa tiền cho cô để cô mang về cho bố mẹ cô à?”.
Mẹ chồng em độc đoán, chồng thì nghe lời mẹ, nhu nhược lại còn vũ phu. Cứ hạt giống hoa đậu biếc hi hữu rượu say về là anh ta lại đánh vợ. Vài ngày em lại bị chồng cho thâm tím mày mặt.
Có hôm đớn đau, tủi cực quá, em ôm con về ngoại nói với bác mẹ muốn ly hôn nhưng bố em cấm: “Lấy chồng phải theo phận nhà chồng. Chồng tốt hay xấu cũng phải nhịn đi, tao không bao giờ chấp nhận con gái bỏ chồng”.
Cách đây 5 tháng, em phát hiện Luân bồ bịch. Cả nhà chồng ùa vào bênh anh ta là anh ta ngoại tình vì vợ không ra gì. Quá mỏi mệt, em quyết định ly hôn, không nghe theo ý bố nữa.
Hôm rời tòa, em bế con dọn dẹp đồ về ngoại nhưng vừa tới cổng đã bị bố chỉ thẳng cánh đuổi: “Cấm bước chân về đây. Tao đã nói nhà này không có giống bỏ chồng. Mẹ con muốn đâu thì đi”.
Cực lòng quá em đành bế con đi thuê trọ. Nghĩ đời em buồn quá các chị ạ.
0 Comments: