giá ngày xưa tôi nhẫn nại thêm một chút thì có nhẽ bây giờ đã được hạnh phúc rồi.
Trong lòng tôi hiện đang hỗn độn và bề bộn nhiều tâm tư. thành thử tôi nghĩ mình cần phải viết đôi dòng lên đây, rất mong nhận được sự đồng cảm của mọi người.
quờ quạng bắt nguồn sau buổi họp lớp cấp 3 mới diễn ra vào cuối tuần trước. Trong buổi kỷ niệm đó, tôi đã gặp một người, nói đúng hơn là một đoạn lương duyên mà mình bỏ lỡ.
Tôi và Tân yêu nhau từ những năm cấp 3 cho tới tận 4 năm Đại học, chúng tôi vẫn tiếp kiến duy trì mối quan hệ. Một lý do khiến tình cảm của chúng tôi bền chặt vì hai đứa cũng khá tâm đầu ý hợp, cộng thêm việc trường Đại học của hai chúng tôi rất gần.
Suốt bao lăm năm thanh xuân, Tân đưa đón tôi và cùng tôi khám phá bĩnh dọc mảnh đất thủ đô. Kinh tế nhà anh ấy cũng khá giả, vậy nên tôi còn được chiều chuộng, chăm nom chu đáo.
Bản thân tôi còn từng về nhà Tân vài lần, gặp gỡ, tiếp xúc với bác mẹ của anh. Hai bác quý tôi vì tôi là một người dịu dàng, nhân hậu.
Bạn bè xung quanh nhìn vào ai cũng nghĩ hẳn tôi và Tân sẽ có một cái kết thật đẹp, đó là về chung mái nhà xây dựng tổ ấm. Nhưng càng lớn lên, càng va vấp với cuộc sống khắc nghiệt, giữa chúng tôi lại xảy ra nhiều dị đồng, mâu thuẫn.
Khi tôi đang rậm rịch làm khóa luận tốt nghiệp thì Tân có đả động tới chuyện sau khi anh ra trường sẽ đi học thạc sĩ. Anh ấy muốn nâng cao tri thức, rèn dũa bản thân mình hơn, vả sau này còn nhóng được ở lại trường giảng dạy nên bắt buộc phải đi học thạc sĩ bên nước ngoài.
Tuy là đả động tới chuyện này, song Tân cũng muốn dò xét ý kiến của tôi. Bởi lẽ yêu xa trong vòng 2 năm là một điều không hề đơn giản.
Anh ấy thường hỏi tôi nghĩ thế nào nếu Tân đi học thạc sĩ 2 năm, và phải chịu cảnh yêu xa trong 2 năm đó. Tính tôi không thích yêu xa, lúc nào cũng muốn bên cạnh người thương nên tôi không ngại ngần gì mà nói thẳng luôn. Sau mỗi lần tôi trả lời thẳng cánh, Tân có vẻ buồn.
Nhưng ngày ấy, đúng là tôi đã nghĩ suy quá hời hợt. Biết bao lăm đêm tôi nằm nghĩ, trước sau gì mình và Tân cũng không thể kéo dài được mối quan hệ. tát, đột nhiên tôi còn muốn gặp gỡ, làm quen nhiều người khác, phải trải nghiệm đa dạng rồi mới ổn định với một người đàn ông.
Ngay ngày tôi tốt nghiệp Đại học, tôi đã nói lời chia tay Tân. Anh ấy rất sốc, hỏi lý do mà tôi không nói. Giờ đây anh đã có ngày mai rộng mở phía trước, tôi không nên nói gì, kẻo nhỡ gây ảnh hưởng tới Tân.
Sau đó, tôi chặn hết giao thông từ tình nhân cũ, muốn chấm dứt một cách thẳng thừng, rõ ràng.
Thậm chí, tôi còn chuyển tới một thành phố khác sinh sống, làm việc. Tôi đã dặn bố mẹ, nếu Tân có tới nhà, hãy cứ từ chối, nói là tôi không muốn gặp.
Sự thật là anh đã tới cố tìm gặp tôi vài lần, song chắc chẳng thể làm gì được nên bỏ cuộc.
Bẵng đi vài năm, tôi không nghe tin cậy gì của Tân vì đã thoát cả nhóm chat của bạn bè cấp 3. Tôi cũng hạn chế giao lưu, liên lạc với mọi người. Bản thân tôi gặp thêm được vài người mới, mà chẳng đi tới đâu cả, họ dù đối với tôi tốt ra sao cũng chẳng bằng Tân.
Và rồi tới giờ, khi tôi 27 tuổi, Chinh Garden bạn cũ rủ đi họp lớp, tôi đã đồng ý. Thật bất ngờ, trong buổi họp lớp, tôi gặp Tân. giây khắc đó tôi đã đứng không vững.
ban sơ, tôi thấy đứa nào cũng dẫn theo chồng. Chỉ duy có Tân là đi một mình, nhưng một hồi sau tôi mới biết Tân đã hôn phối với người bạn cùng lớp tôi năm đó.
trong buổi đi họp lớp, tôi dường như không thấy vui, các bạn hỏi han về cuộc sống, tôi đành chỉ san sớt về công việc. Hôm đó về nhà, vợ của Tân – cũng là bạn cũ của tôi đã chủ động kết duyên lại trên Facebook và tâm tình.
Bạn ấy đã kể hết những gì mà tôi không biết. Hóa ra ngày xưa, Tân đã quyết định ở lại Việt Nam, không đi học thạc sĩ nữa vì tôi. Nhưng tôi không biết chuyện đó mà hấp tấp chia tay, cho nên anh ấy hụt hẫng suốt cả năm trời. rốt cục Tân cũng vẫn không đi học thạc sĩ nữa mà xây dựng sự nghiệp ở đây.
Vợ của Tân chúc tôi sẽ sớm tìm thấy hạnh phúc, vì ai cũng xứng đáng được xót thương. Chẳng hiểu sao, tôi hơi tiếc một tí, giá mà ngày đó mình nhẫn nại, cho Tân thêm cơ hội giải thích thì bây chừ đã có cái kết đẹp…
0 Comments: