Biết con mà không được nhận, con thiếu thốn cũng không được giúp, tôi thống khổ ăn năn vì 17 năm trước đã gật đầu khi người nữ giới đó “xin một đứa con”.
17 năm trước, khi tôi 32 tuổi, đã có vợ và hai hoàng tử nhỏ, một chị đồng nghiệp cũ hơn tôi 2 tuổi đặt vấn đề xin tôi một đứa con. Người phụ nữ này qua vài mối tình không thành và quyết định làm mẹ độc thân.
Lúc đầu tôi chối từ, nhưng chị năn nỉ nhiều và hứa sẽ chuyển đi nơi khác sống, không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của tôi và cũng coi như thường còn quen biết nữa, tôi mủi lòng đồng ý giúp. Sau đó, giữ đúng lời hứa, chị ấy “biến mất”. Qua một vài người quen, tôi biết chị đã sinh con gái.
Điều không thể ngờ tới là sau 4 năm, tôi và người nữ giới đó lại sống cùng tỉnh thành, khi tôi mang theo gia đình Nam tiến do đổi thay vị trí công việc. Nhìn thấy chị ấy và bé gái hơn 3 tuổi trước cửa một quán cà phê, tôi nhận ra ngay dáng vẻ của chính mình trong đôi mắt và kiểu cau mày của cô bé.
Thấy tôi nhìn sững, nhận ra tôi nhưng không chào, chỉ bình tĩnh dắt con rời đi. Cuộc gặp này khiến tôi mất ngủ. Lần trước tiên tôi đích thực ý thức được rằng, có một đứa trẻ mang dòng máu của mình đang hiện diện, việc tôi làm năm đó không đơn giản là trợ giúp một người đàn bà làm mẹ, mà chính bản thân mình đã có thêm một đứa con, nhưng lại không có quyền làm bố.
Tôi điên cuồng trên dưới thông tin về hai mẹ con, và rồi cũng yên tâm khi biết họ sống tốt. Mẹ con bé biết kiếm tiền, cho con học trường mầm non khá qua. Nhìn ánh mắt vui sướng và vẻ hồn nhiên nhí nhảnh của con bé trong lần gặp đó, tôi biết nó có đời sống ý thức không tồi.
Từ dăm năm trước, qua những gì người nữ giới ấy chia sẻ trên mạng tầng lớp, tôi cảm nhận được cuộc sống của chị không trơn tuột. Tôi Chinh Garden tìm hiểu thì biết việc kinh dinh của chị không tiện lợi, rồi đi dần đến cảnh khó khăn chồng chất. Con gái tôi từ lâu đã chuyển sang học trường bình dân. Nó đã là nữ sinh cấp 3, xinh xắn và cá tính.
Nỗi khát khao nhận con và nỗi khổ sở vì không được làm người đi bên cạnh trong quá trình lớn lên, trưởng thành của con bé càng ngày càng lớn, khiến tôi mỗi ngày lại lún sâu hơn vào cảm giác lỗi.
Nhiều năm qua, nhớ về lần đầu nhìn thấy con bé khi nó bám vào mẹ, tôi đã xoành xoạch ao ước có thể dắt tay con, cảm nhận những ngón tay túm chặt đầy tin cậy và dựa dẫm của nó. Và hiện nay, mỗi lần đọc Facebook của nó, đoán nó đang thích một cậu con trai, hay có vẻ đang “thất tình”, đang thất vọng vì cách cư xử của ai đó…, tôi xót xa khôn cùng vì mình không thể làm người bạn lớn để lắng tai, bảo ban.
Đã vài lần, tôi tiếp cận mẹ con bé với ý muốn được đóng góp nuôi con, nhưng chị kiên quyết cự tuyệt. Chị cấm tôi xuất hiện trong thế cuộc hai mẹ con, dù họ sướng hay khổ cũng không liên tưởng gì đến tôi cả. “Nếu cậu không làm được, tôi buộc phải mang con tôi đi một lần nữa, cho dù đây là nơi tốt nhất cho nó“, chị nói.
Hai con trai tôi đều đã trưởng thành, tốt nghiệp đi làm, mọi thứ suôn sẻ. Tôi càng an tâm về chúng thì lại càng xót xa cho con gái. Tôi nghĩ mãi vẫn chưa có cách nào để tác động, trợ giúp con bé có cuộc sống tốt hơn.
Vì chẳng thể kể với ai, tôi muốn san sớt với các bạn chuyện của mình để vơi bớt nỗi lòng. Tôi cũng muốn nhắn nhủ ai đó nếu đang có ý định viện trợ người phụ nữ độc thân có đứa con, hãy nghĩ suy thật kỹ về chuyện sau này sẽ thế nào. Tôi từng nghĩ đơn giản, “cho” xong là kết thúc mọi chuyện, nhưng với tôi, hóa ra nó là khai mạc cho những dằn vặt về sau.
0 Comments: