Về quê 2 tháng lên mẹ chồng ngăn không cho vào, tôi muốn ngất với cảnh tượng trong nhà

Về quê 2 tháng lên mẹ chồng ngăn không cho vào, tôi muốn ngất với cảnh tượng trong nhà

Tôi ra cái điều đồng ý với mẹ chồng là sẽ quay sang nhà chị chồng xem chị ấy có việc gì gấp. Nhưng ngay khi bà vừa quay đi thì tôi chạy xộc vào các phòng để từng thứ mà bà muốn che giấu mình.

Tôi nghỉ làm từ lúc mang thai. Sau đám cưới hơn một năm thì tôi có bầu. Từ lúc đó đến giờ, vợ chồng tôi vẫn sống chung với mẹ chồng.

Sở dĩ tôi nghỉ làm là do bị dọa sảy lúc 2 tháng. Chồng tôi lương cũng khá, mẹ chồng thì có lương hưu, điều kiện kinh tế không quá khó khăn nên mọi người đều ủng hộ tôi ở nhà dưỡng thai chờ sinh con. Chồng yêu, mẹ chồng cũng đối xử rất tốt, tôi thầm thấy bản thân mình may mắn.

ngơi nghỉ 3 tháng, tức là khi tôi mang bầu 5 tháng thì thấy sức khỏe ổn thỏa rồi. Được sự cho phép của thầy thuốc, tôi quyết định về quê ngoại chơi một thời kì. Sợ rằng ít nữa bụng to không đi lại được.

Mẹ đẻ cũng bảo về quê ở 1, 2 tháng để bà bồi dưỡng cho. Vì là cháu nội đầu tiên của mẹ chồng nên chắc chắn tôi phải nằm bếp nhà chồng rồi.

Tôi về quê ngoại ở đúng một tháng rưỡi thì quyết định lên thành phố. Phần vì nhớ chồng, phần vì lên còn chuẩn bị sắm đồ và các thứ cấp thiết cho việc sinh đẻ.

Vậy nhưng khi tôi gọi điện báo tin thì chồng cứ bảo vợ ở lại chơi thêm, chưa cần phải lên vội. Mấy bữa nữa anh sẽ thuê xe về đón tôi. Mẹ chồng cũng khuyên tôi không cần lên, chẳng mấy khi về quê với mẹ đẻ. Sinh xong con còn nhỏ sợ rằng 1, 2 năm đầu cũng chẳng thể về quê được đâu.

Nghe hai người nói thế, tôi cũng xuôi xuôi, nghĩ rằng đến lúc bầu 8 tháng lên đô thị vẫn được.

Song chẳng hiểu sao mấy hôm sau tôi cứ nóng ruột khôn xiết. Và tôi quyết định một mình trở lại thành phố, thuê taxi đi cho an toàn chứ không đi xe khách chen lấn. Khi đứng trước cổng nhà, mẹ chồng nhìn thấy con dâu thì giật mình hãi kinh.

Bà giật giọng hỏi tôi tại sao lại trở về, đời nào không nghe lời bà với chồng hay sao? Nghe giọng điệu của mẹ chồng thì tuồng như rất sợ tôi trở về bất thần thì phải.

Đã thế, khi tôi xách hành lý vào nhà, bà cấp bảo tôi cứ để đó bà cất cho, hãy sang nhà chị chồng ngay có việc. Hỏi chồng tôi đâu thì bà nói anh đã đi vắng rồi. Thái độ của mẹ chồng khôn cùng kỳ lạ khiến tôi ngờ. Bà không muốn tôi vào nhà, rõ ràng có gì giấu giếm!

Tôi ra điều đồng ý với mẹ chồng là sẽ quay sang nhà chị chồng xem chị ấy có việc gì gấp.

Nhưng ngay khi bà vừa quay đi thì tôi chạy xộc vào các phòng để cữ thứ mà bà muốn giấu giếm mình. Để hạt giống hoa đậu biếc rồi khi nhìn thấy chồng nằm trên giường trong bộ dạng thảm thê thì tôi đẫn đờ muốn ngất.

Chồng tôi ngồi trên giường xanh lướt, anh gầy đi rất nhiều. Điều đáng nói là anh chỉ còn một bên tay trái, bên tay phải từ khuỷu tay trở xuống đã trống tuếch.

Tôi chạy ào đến nhào vào lòng chồng khóc lặng người đi. Mẹ chồng cũng chạy lên, hai mẹ con ôm nhau khóc, còn chồng lén quay đi lau nước mắt.

Hóa ra đây chính là lý do mà mọi người không muốn tôi lên vội. Họ sợ tôi không bình tĩnh nổi lại ảnh hưởng đến em bé trong bụng vì có tiền sử dọa sảy thai rồi. Chồng ra nông nỗi này do một tai nạn liên lạc bất ngờ.

Không ai báo với tôi vì tôi có lên cũng chẳng giúp được gì, bụng to không thể vào chăm chút anh trong viện. Mọi người định đợi đến khi cái thai khoảng 8 tháng, lúc ấy có vấn đề gì thì em bé cũng chỉ sinh non một tẹo chứ không nghiêm trọng.

Tôi khổ đau và vô vọng khôn xiết. Chồng đã ra nông nỗi này cũng chẳng thể đi làm được nữa, có công ty nào mà nhận một người khuyết tật như anh? Thu nhập của anh không còn, chỉ với vài đồng lương hưu của mẹ chồng thì gia đình chúng tôi biết phải sinh sống thế nào? Sao số tôi lại bất hạnh thế này?

post written by:

Gardening

Related Posts

0 Comments: