Con cứ ngã đau hay bị mẹ mắng lại khóc gọi: “Bố ơi cứu con”. Bé còn hay cầm cái máy tính bé xíu tính tiền của mẹ hoặc cái điều khiển điều hòa, quạt, tivi rồi làm bộ gọi điện cho bố tự trò chuyện 1 mình: “Bố ơi bố đang làm gì?”, “Bố ăn cơm chưa?”, “Tôm ăn cơm rồi”…
Ly hôn giờ không còn là chuyện quá xa lạ với mỗi chúng ta. giả dụ trước đây, việc ly hôn còn là chủ đề khiến nhiều người bàn tán xôn xang và sau mỗi cuộc chia ly, đối tượng bị chỉ trích phần nhiều vẫn là đàn bà thời giờ mọi chuyện đã khác.
Ngày nay với ý kiến của tầng lớp có phần thoáng hơn, khi hai người không còn hòa hợp, chung sống hạnh phúc bên nhau, họ hoàn toàn có thể tuyển lựa giải pháp kết thúc cuộc sống gia đình để đi tìm một hạnh phúc mới.
Chinh Garden 600px" />
Người nữ giới cũng được bênh vực và cảm thông hơn sau sự vỡ gia đình. Tuy nhiên, có những điều mà thời kì không thể nào xóa nhòa đi được, đó là sự thương tổn của những đứa trẻ.
Trên một nhóm facebook đông thành viên, một người vợ sau ly hôn đã san sớt câu chuyện của mình khiến nhiều người rơi nước mắt. Cuộc hôn nhân kéo dài 5 năm của cô đã phải kết thúc. Thế nhưng cô không hình dong được cuộc sống hậu ly hôn lại khó khăn thế, nhất là với con cô.
“Mọi người ơi em buồn quá, tim đau như có dao cứa vào vậy. Vợ chồng em lấy nhau vì có con, sau 5 năm chung sống không sao lần suýt bỏ nhau và rốt cục đến thời khắc này, chồng em cũng quyết định bỏ lại 2 mẹ con.
Chồng em bảo em nhận nuôi con thì tự nuôi, 1 xu anh cũng không đưa, còn không nuôi được thì trả anh, anh tự nuôi và cũng không cần em đưa 1 xu. Và thế là chồng em đi, còn lại 2 mẹ con.
Con cứ ngã đau hay bị mẹ mắng lại khóc gọi: “Bố ơi cứu con”. Bé còn hay cầm cái máy tính bé xíu tính tiền của mẹ hoặc cái điều khiển điều hòa, quạt, tivi rồi giả đò gọi điện cho bố tự trò chuyện 1 mình: “Bố ơi bố đang làm gì?”, “Bố ăn cơm chưa?”, “Tôm ăn cơm rồi”…
ban sơ em ưng ly hôn không một lời níu kéo hay oán trách. Nhìn con như thế em lại vứt bỏ hết tự trọng nề hà chồng vì con, nhưng anh ấy vẫn giải đáp “không là không”.
Chẳng có người thứ 3 xuất hiện, mọi bất hòa và sức ép cuộc sống khiến anh quyết định buông bỏ. Nhưng em nghĩ rút cuộc vẫn là hết yêu, chứ nếu còn yêu thì sẽ vì yêu mà bao dung tất.
Ban đầu em có suy nghĩ đồng ý để anh gọi điện cho con hằng ngày và khi nào muốn thì tới thăm con, vì em nghĩ con có quyền được hưởng tình của bố.
Nhưng giờ em lại nghĩ không muốn cho anh gặp con, đằng nào cũng không cho con 1 xu nào. Nó chẳng lớn lên bằng tình ái hay câu nói được, nó cần tiền mới có thể ăn học và lớn lên.
Cứ cho nó chuyện trò với bố hằng ngày, thỉnh thoảng gặp nhau thì nó lại nhớ bố. Thà không cho gặp, không cho chuyện trò để nó dần quên đi và không nhớ bố, lúc ốm lúc đau không gọi bố ơi, lúc muốn có người chơi cùng hay kể chuyện cho nghe không tìm bố nữa. Cho nó quên đi để chợt cũng luôn là tiếng gọi mẹ ơi. Rồi mai này lớn lên nó sẽ tự quyết định tình cảm với bố.
Em đã quyết định như thế và trò chuyện với anh, anh phản đối nhưng không thuyết phục được em, rồi anh cũng đồng ý.
Nhưng bữa nay đi làm nghe mẹ em gọi điện kể, cháu cầm điều khiển điều hòa rồi lại ra chơi với con chó, ra cái điều gọi điện trò chuyện với bố, tự đóng vai bố rồi lại đóng vai con trò chuyện 1 mình.
Em nghe mẹ em kể mà đớn đau, em khóc mãi từ trưa tới giờ. Con em mới 3,5 tuổi các mẹ ạ. Giờ em phải làm sao?
Cứ cho con giao thông và gặp gỡ bố rồi hằng ngày nghe con gọi bố tìm bố, hay vậy không cho con giao thông để 1 thời gian nó sẽ quên đi? Em đích thực bế tắc”.
Câu chuyện ngay khi vừa chia sẻ đã khiến nhiều người cảm động rơi nước mắt. Ai nấy đều không khỏi xúc động trước những hành động của cậu bé tên Tôm.
Cha mẹ không còn hạnh phúc nên quyết định rời xa nhau, nhưng Tôm còn quá nhỏ để hiểu điều đó. Điều duy nhất cậu muốn là được sống cùng cả cha và mẹ. Những tiếng gọi bố ơi, những khi cậu bé cầm điều khiển tivi để gọi điện cho bố đã khiến ai cũng cảm thương.
0 Comments: